Zangthalpa – Phần 39: Nhà Giả Kim – Chương 1

Sau một chuyến kinh doanh và du lịch xa xôi, Zangthalpa trở về trong sự hân hoan của đám học trò lâu ngày mới được gặp Thầy. Ai cũng háo hức nghe thầy kể chuyện và hạnh phúc chiêm ngưỡng những bảo vật mang về từ khắp nơi trên thế giới. Zangthalpa cất giọng:

– Chuyến này ta có ghé Brasil và nghe được một câu chuyện rất thú vị từ một người bạn cũ tên là Paulo Coelho. Các con có muốn nghe không?

– Có ạ! – Mọi ánh mắt đổ dồn về Zangthalpa.

Zangthalpa khoan thai nở một nụ cười trìu mến nhìn đám học trò:

– Câu chuyện có tên là “Nhà Giả Kim”.

  1. Đào được ba đồng vàng

Ngày xửa ngày xưa ở Việt Nam, có một chàng chăn trâu tên là Vũ Thành. Vũ Thành là một người rất bình thường, không có gì nổi trội. Bố mẹ chàng là những người rất sùng kính đạo Phật nên họ luôn mong muốn Vũ Thành vào chùa để trở thành một thầy tu. Bố mẹ Vũ Thành có hai người con. Anh cả thì đã có con nối dõi còn Vũ Thành không có tương lai gì mấy nên vào chùa, chùa nuôi là hợp nhất! Ngặt một nỗi, nếu muốn tu học thì phải cúng dường cho nhà chùa. Nhưng cha mẹ Vũ Thành vốn là những người nông dân nghèo nên không biết làm thế nào để kiếm đủ tiền cho con đi học. Mẹ chàng lo lắng bàn với chồng:

– Ông ơi, hay là vợ chồng ta thử đi buôn gỗ. Tôi thấy người ta nói buôn gỗ nhanh giàu lắm. Tôi với ông vẫn còn sức khoẻ, mình cố làm ăn cho con mình được học trở thành thầy tu. Con mình chẳng có tài cán gì, gửi vào chùa là đời nó coi như được bảo đảm.

Trái với sự sốt sắng của bà vợ, ông chồng lại rất đủng đỉnh, điềm tĩnh. Ông bảo vợ:

– Bà không phải lo. Cứ lo bên trong, bên ngoài khắc tự lo. Mọi việc đều ổn.

– Gớm! Ông chỉ giỏi nói nhảm! Trong với ngoài cái gì. Chúng ta không lo thì làm sao mà mọi việc lại ổn được? Thằng con mình tính nó ham vui, chỉ thích phiêu lưu chơi bời. Tôi với ông không lo cho con thì đời nó làm sao mà khá lên được?

Ông chồng vốn biết tính vợ mình dễ nổi nóng nên không dám nói gì thêm, đành lủi thủi đi ra vườn. Vừa đi ông vừa lẩm bẩm: “Tôi bảo là sẽ ổn mà bà không tin. Rồi bà xem!” Nói tới đấy rồi ông cầm cái cuốc để cuốc đất trồng rau. Khi ông cuốc tới gốc cây dâu, bỗng nhiên ông thấy lấp loé ánh sáng. Ông lại gần thì kì diệu thay, trên mặt đất hiện ra ba đồng tiền vàng, vừa đủ số tiền cúng dường cho nhà chùa. Vui mừng khôn siết, ông hét to lên: “Bà ơi, tôi đã bảo mà. Mọi việc đều ổn. Chúng ta có tiền rồi. Con chúng ta sẽ được đi học rồi!” Bà vợ lập cập chạy ra thấy đồng tiền lấp loé trên tay chồng thì lấy làm mừng lắm vì như thế là cậu con trai yêu quý của bà đã có cơ hội đổi đời.

Thế nhưng, khi bố mẹ hỏi ý kiến Vũ Thành về việc chàng có muốn trở thành một thầy tu hay không, Vũ Thành lại kiên quyết phản đối. Chàng nói với bố mẹ: “Không, con thích phiêu lưu lắm, đời con mà cứ phải làm thầy tu, quanh quẩn ở một cái chùa, không được ra ngoài ngắm các cô gái đẹp thì còn gì là đời nữa. Con thích sống đời phiêu bồng hơn, gió thổi tới đâu thì phiêu tới đó.”

Vũ Thành chưa dứt lời, mẹ chàng đã mắng xối xả:

– Thằng này! Phiêu với chả bồng cái gì? Sao từng này tuổi đầu rồi mà vẫn lông bông, ham chơi thế hả con? Con định để cha mẹ cứ phải lo lắng cho con tới khi nào đây?

– Mẹ ơi nếu mẹ cứ lo cho con chắc cả đời cũng không hết được vì con chỉ thích phiêu lưu thôi. Thế nên Mẹ đừng lo cho con nữa. Cứ để kệ con xoay sở!

Vốn biết tính ngang bướng và lì lợm của cậu con trai nên hai ông bà đành xuống nước nói lời ngon ngọt.

– Bây giờ nhà ta có ba đồng vàng đây thì theo con chúng ta nên làm gì? Mình ít tiền quen rồi, giờ tự nhiên có tiền, bố mẹ không biết phải tiêu như thế nào cả.

Vũ Thành đăm chiêu chừng được hai giây vì chàng vốn là người vô tư, ít lo nghĩ. Chàng bảo cha mẹ: “Thôi, con không có chuyên môn gì, tốt nhất là bố mẹ mua cho con mấy con trâu. Con sẽ chăm chỉ chăn trâu, trâu lại sinh ra nghé, con sẽ chăn trâu bán nghé cũng đủ tiền sinh sống. Sau này con sẽ tích góp để làm những chuyện khác to tát hơn”.

Nghe kế hoạch chăn trâu của cậu con trai có vẻ khả quan nên bố mẹ Vũ Thành gật lấy gật để trao trọn ba đồng tiền vàng cho cậu để lo làm ăn.

Từ đấy, ngày ngày Vũ Thành chăm chỉ thức khuya dậy sớm chăn đàn trâu mà cha mẹ mua cho. Không những chăm chỉ mà Vũ Thành còn đẹp trai, khoẻ mạnh nên nhiều cô gái trong làng đều để mắt tới Vũ Thành và tìm cách tiếp cận. Mỗi lần ra đồng, các cô hay kiếm cớ chạy ra nói với chàng: “Anh ơi, anh vào đây cho em nhờ một tý”. Vốn bản tính ga lăng lại nhiệt tình nên cô nào nhờ cũng được Vũ Thành giúp cho một tý. Thế là sau nhiều lần một tý như vậy, Vũ Thành đã trở thành chàng trai dạn dày kinh nghiệm. Tới năm chàng 20 tuổi thì đã hút hoa hưởng mật cả thị trấn và cũng bắt đầu cảm thấy nhàm chán, chàng quyết định mình cần phải lên đường sang vùng đất mới để tìm hoa thơm cỏ lạ nơi khác xem có gì thú vị hơn không.

  1. Giấc mơ kỳ lạ

Một đêm nọ, sau ngày làm việc mệt mỏi, Vũ Thành ngủ say như chết và chàng gặp một giấc mơ kỳ lạ. Trong giấc mơ có một đứa trẻ nói với Vũ Thành: “Kho báu của anh nằm ở Kim Tự tháp Ai Cập, kho báu của anh nằm ở Kim Tự Tháp!” Sáng hôm sau tỉnh dậy, Vũ Thành có chút ngạc nhiên tại sao lại mơ điều kỳ cục như vậy rồi quên bẵng đi. Nhưng kỳ lạ thay, đêm ấy chàng lại ngủ mơ và giấc mơ lặp lại y hệt như vậy. Từ ấy hầu như đêm nào Vũ Thành cũng lặp đi lặp lại giấc mơ bí ẩn đó. Điều này khiến Vũ Thành không khỏi tò mò “Liệu nó có thật? Nếu mà có thật thì mình cũng nên đi tìm nó xem sao. Dù sao vùng này hoa thơm cỏ lạ mình cũng hưởng đủ rồi, tiện thể mình khám phá xem chỗ khác có gì thú vị hơn không”.

Sự tò mò về giấc mơ cứ lớn dần đã thôi thúc Vũ Thành tới tìm thầy bói Minh Phương nổi danh là Kinh thành Đệ nhất Bói toán. Tuy Minh Phương tuổi còn trẻ nhưng do khôn lỏi nên danh tính rộng khắp cả một vùng. Năm trước Minh Phương dự đoán một ông buôn gỗ trong vùng sẽ mất hết tài sản nên ông buôn gỗ quyết định cả năm đó không làm ăn để tránh rủi ro. Cả năm ông ngồi đợi mà không thấy bị chuyện gì. Đến tháng cuối cùng, ông tới gặp Minh Phương để làm cho to chuyện thì tới nơi, ông bị Minh Phương mắng xơi xơi cho một trận vì tội không biết điều. Tháng nào Minh Phương cũng cúng lễ cho ông nên ông mới được tai qua nạn khỏi như vậy. Ông này đã không cám ơn lại còn định kiện cô. Cũng vừa lúc ông đi, xưởng gỗ bị bén mồi lửa cháy rụi hết cả, đúng như tiên đoán của Minh Phương. Từ đó, tên tuổi Minh Phương lại thêm bay xa, bay được cả vào tai Vũ Thành. Giấc mơ quá bí ẩn và thôi thúc khiến chàng nửa tin nửa ngờ, muốn đi lắm mà đường đi lại quá gian truân. Nhưng vì chẳng biết nên làm thế nào nên chàng quyết định đành tin ở bà thầy bói Minh Phương trước.

Sáng hôm đó, Vũ Thành tìm tới cái lều màu xanh, bên trong, Minh Phương mặc một chiếc áo màu xanh và đang ngồi chễm chệ trên chiếc ghế cũng màu xanh. Vũ Thành ngập ngừng bước vào thì thấy Minh Phương đang mải tu sữa đậu nành ừng ực, mặt mũi có phần cau có. Từ sáng tới giờ Minh Phương chưa có ai tới coi bói để nàng trổ tài phán như thánh nên trong lòng đang có phần không vui. Vừa nhìn thấy Vũ Thành, Minh Phương đã hất hàm hỏi:

– Anh đến đây làm gì?

– Anh, anh… anh có một…

Vũ Thành có phần ngập ngừng không dám nói ra. Chàng sợ Minh Phương chê cười vì giấc mơ thì có gì để nói đâu. Ai dè Minh Phương nói luôn:

– Anh muốn giải mã giấc mơ đúng không?

Nghe tới đây Vũ Thành liền đứng hình. Chàng tự nhẩm trong bụng “Cô này danh bất hư truyền quả không sai. Cô ấy biết mình đang muốn nói điều gì. Giỏi quá, giỏi quá!”

Thế là Vũ Thành tự tin lên hẳn. Chàng bảo:

– Đúng rồi, có một giấc mơ rất kỳ lạ. Anh hy vọng em có thể giúp anh. Nhưng anh không có gì trả công cho em đâu. Anh nghèo lắm, có mấy con trâu thôi, mà trâu chưa đẻ ra nghé để bán được!

Minh Phương đáp lại:

– Không sao, em sẽ có cách đòi trả công, anh đừng lo, kiểu gì anh cũng trả được.

Vũ Thành nghe đến đó như mở cờ trong bụng, nghĩ rằng Minh Phương đòi trả công kiểu nhờ một tí. Thế là liền nhanh miệng nói “Đưa tay đây anh nắm”. Rồi cầm chặt tay Minh Phương, Vũ Thành bắt đầu thủ thỉ kể cho Minh Phương nghe về giấc mơ. Nghe xong câu chuyện, Minh Phương bảo:

– Giấc mơ có hai loại: giấc mơ của thần thánh và giấc mơ của con người. Giấc mơ của thần thánh thì trong giấc mơ ấy có những biểu tượng phải thần thánh mới hiểu được. Còn giấc mơ con người thì những biểu tượng đấy con người cũng hiểu được. Rất may giấc mơ của anh thuộc loại giấc mơ con người nên em hiểu được. Giấc mơ có một cậu bé nói về một kho tàng. Trong thế giới tộc Tày của em (Minh Phương là người Tày) có một câu nói là: Hãy tin những điều gì đứa bé nói. Nên là anh hãy tin vào đứa bé đấy, hãy đi tìm kho báu ấy đi. Anh có một kho báu đợi anh sẵn ở Kim Tự Tháp Ai Cập.

Vũ Thành nghĩ một lúc rồi nói: “Cảm ơn em!” nhưng trong lòng nghĩ: “Bói thế này thì mình cũng bói được. Nói vậy chả biết đúng hay sai nữa!”

“Anh có được trả công cho em không?” Vũ Thành hỏi tiếp.

Minh Phương trả lời:

– Được, anh được trả công cho em. Em yêu cầu đơn giản thôi, hãy chia cho em 1/10 kho báu anh tìm được.

Nghe Minh Phương nói vậy, Vũ Thành tràn trề thất vọng. Chàng cứ tưởng được “nhờ một tý” mà cái con bé này nó lại chả thèm nhờ gì mới ức. Nhưng mà ngẫm lại, chàng lại thấy sung sướng vì Minh Phương sao mà dại thế. “Kho báu thì chỉ là trong mơ, chắc gì có thật. Tóm lại, mình chẳng mất gì cả. Thế thôi, mình cứ hứa thôi.” Nghĩ vậy, Vũ Thành liền trả lời:

– Được rồi anh hứa, anh hứa là anh sẽ trả em 1/10 kho báu nếu tìm được. Em còn đòi hỏi gì nữa không?

Vũ Thành vẫn cố vớt vát lại, mong được Minh Phương nhờ cho một tý. Hiểu ẩn ý của chàng, Minh Phương thẳng thừng đáp:

– Rất tiếc, anh không phải là kiểu của em. Em thích loại đàn ông phải cao cao, mảnh khảnh một tí. Mà anh trông như con trâu ấy, không hợp với em đâu.

Thế là Vũ Thành ra về, trong lòng không khỏi suy nghĩ về những điều Minh Phương nói. Chí ít đây là người đầu tiên nói Vũ Thành nên tin và làm theo giấc mơ. Bố mẹ chàng thì lúc nào cũng chỉ muốn nếu không làm thầy tu được thì cũng chịu khó chăn trâu quanh quẩn ở nhà, rồi lấy vợ, sinh con để ông bà có cháu bế bồng. Vũ Thành không khỏi suy nghĩ về việc chàng nên rời bỏ làng quê để đi tìm kho báu. Nhưng ngẫm đi ngẫm lại, chàng cũng có phần đắn đo vì Ai Cập thì cách xa tới hàng ngàn km, không thể vì lời một bà thầy bói mà bỏ đi luôn được.

  1. Hai hòn đá từ Jerusalem

Vài tháng trôi qua, Vũ Thành vẫn chăm chỉ hàng ngày đi chăn trâu, hút hoa hưởng mật nhưng trong lòng cũng cân nhắc giữa việc đi hay ở. Một buổi chiều muộn, khi đang trên đường lùa trâu trở về chuồng, Vũ Thành gặp một ông già đang ngồi bên vạt cỏ. Ông già cất tiếng gọi:

– Này chàng thanh niên đẹp trai, cậu có thể chỉ cho ta đường vào thị trấn được không?

Vũ Thành tiến đến gần rồi hỏi:

– Ông từ đâu đến?

– Ta từ Salem, Jerusalem đến đây.

Vốn tính tò mò, Vũ Thành tiếp lời:

– Ông làm gì ở Jerusalem?

Ông già thủng thẳng đáp:

– Ta là Mintri, vua của Jerusalem.

Vũ Thành vẻ mặt đầy nghi ngờ nhìn ông già từ đầu tới chân bằng ánh mắt dò xét rồi nghĩ thầm trong bụng: “Ông lão này trông còm nhom, nhếch nhác. Đầu tóc lại húi cua giống dân khuân vác. Tai thì nghễnh ngãng, phải đeo cả trợ thính thế kia, làm sao mà là vua của Jerusalem được. Có mà là vua của đám cái bang thì có. Tóm lại, là ai thì không biết nhưng không thể là vua của Jerusalem được”. Nhưng vì giữ lịch sự nên Vũ Thành nói:

– Nghe nói nhà vua thì có nhiều kho báu lắm. Tại sao ngài trông lại rách nát thế này?

Ông già nhắm nhẹ đôi mắt nghỉ ngơi rồi từ tốn trả lời:

– Khi đã tìm được kho báu thực sự rồi thì ta không cần bất kỳ một kho báu bên ngoài nào nữa. Tuy nhiên, cậu chưa tìm được kho báu thực sự thì cậu nên đi tìm kho báu bên ngoài. Số phận đã tiền định là như vậy.

Vũ Thành liền há hốc miệng vì ngạc nhiên. “Tại sao ông lão này lại biết được bí mật của mình? Thế này kỳ lạ quá. Nhưng nhìn ông già có vẻ điên điên nên chắc lão nói linh tinh thôi. Người điên thì nói cái quái gì chẳng được. Thôi, kệ con gà lão đi”. Vũ Thành định bụng chỉ đường cho xong rồi về nhà, nhưng bố mẹ chàng vốn dạy bảo chàng phải lịch sự, lễ phép với người lớn tuổi nên chàng vẫn nhẹ nhàng nói với ông già:

– Ông có lời khuyên gì cho cháu không?

Nhấp ngụm nước mát rồi ông già nói:

– Lời khuyên của ta là hãy đi theo, hãy làm theo những điều mà trái tim cậu mách bảo. Còn ta có món quà tặng cho cậu.

Ông già mở áo để lấy món quà ra thì Vũ Thành chỉ kịp thấy ở ngực ông có thứ gì đó lấp lánh, nhưng vì ông che lại ngay lập tức nên chàng còn chưa kịp định hình ra cái đó là cái gì. Ông già cầm trên tay hai viên đá, một viên đen và một viên trắng rồi nói:

-Đây là hai viên đá thạch anh, một viên đen, một viên trắng. Khi nào cậu không biết phải lựa chọn giữa có và không mà không biết phải làm thế nào thì hãy cầm hai hòn đá này trên tay, lắc lên mà không cần biết kết quả rồi nhét nó vào hai túi quần. Cậu rút một trong hai túi ra. Nếu viên màu đen nghĩa là KHÔNG, viên màu trắng nghĩa là CÓ. Nhớ kỹ lời ta dặn và hãy lên đường đi tìm kho báu đi.

Rồi ông già đưa cho Vũ Thành hai viên đá thạch anh sáng bóng. Tới lúc này, Vũ Thành tuy không tin ông già là vua Jerusalem nhưng thấy ông cũng không phải là người bình thường mà có điều gì đó đặc biệt.

Rồi ông già đưa cho Vũ Thành hai viên đá thạch anh sáng bóng. Tới lúc này, Vũ Thành tuy không tin ông già là vua Jerusalem nhưng thấy ông cũng không phải là người bình thường mà có điều gì đó đặc biệt

Đêm đó, Vũ Thành nằm vắt tay lên trán nghĩ “Thôi, giờ mình đã đến 20 tuổi đầu rồi, cũng hưởng hết hoa thơm cỏ lạ rồi, bây giờ phải đi tìm những điều trái tim mình mách bảo”. Khi đã quyết định, Vũ Thành nói với cha mẹ bán hết số trâu đi để chàng có tiền lên đường. Bố mẹ chàng tuy lo lắng nhưng biết là không ngăn cản được cậu con trai nên đành đồng ý.

  1. Bán pha lê ở Ả Rập

Từ biệt cha mẹ và quê hương, Vũ Thành lên đường đi tìm kho báu. Chỗ trâu bán đi chỉ được số tiền ít ỏi mà đường qua Ai Cập quá xa xôi nên khi tới vùng biên giới của Ả Rập thì Vũ Thành đã tiêu gần hết số tiền mang theo. Vừa đói, vừa khát, vừa mệt, ngày ngày phải chống chọi với nắng và gió mà tương lai thì mù mịt. Trước mắt chỉ có cả một hoang mạc không thấy điểm dừng chân. Kiệt sức, Vũ Thành phân vân có nên tiếp tục lên đường hay quay trở về nhà. Chàng bỗng nhớ ra lời dặn của ông già liền lôi hai viên thạch anh ra nhắm mắt lại, lắc lắc liên hồi và hỏi: “Xin hãy cho ta biết, ta nên trở về nhà hay đi tiếp?” rồi nhét vào mỗi túi một viên. Khi chàng rút một tay ra thì được hòn sỏi màu trắng, nghĩa là chàng nên tiếp tục cuộc hành trình. Chàng thở dài đánh thượt một cái rồi đành đi tiếp.

Chàng đi mãi, đi mãi tới đỉnh một quả đồi thì đói và mệt, chàng đành ngồi nghỉ và kiếm chút nước để uống. Vũ Thành nhìn quanh chỉ thấy có một cửa hàng bán đồ thuỷ tinh liền đi tới để xin nước. Chàng mở cửa bước vào và nhìn lướt quanh một lượt. Cửa hàng khá nhỏ nhắn, xinh xắn và gọn gàng. Lúc bấy giờ tầm giữa trưa, cửa hàng vắng vẻ không có khách nào, chỉ có bà chủ Vani đang ngồi trông hàng. Vũ Thành liền tiến lại gần và cất lời:

– Chị gái xinh đẹp ơi, em từ xa tới đây, chị có thể cho em xin ít nước uống cho đỡ khát hay không?

Vani nhìn lướt nhanh chàng trai trước mặt thấy toát lên vẻ thật thà, lại có phần đẹp trai, sáng láng liền đon đả đi đến:

– Ôi chào em. Em ngồi xuống đây nghỉ ngơi đã. Để chị đi pha nước lọc cho em, em uống sẽ đỡ mệt ngay. Em ngồi đây đợi chị chút nhé.

Thế rồi, Vani đi vào nhà trong, dáng đi lả lướt, hông bên phải đánh hông bên trái khiến Vũ Thành nhìn theo mà chảy nước miếng. “Chị này đẹp quá, lại có vẻ cô đơn. Để xem mình có giúp được chị ấy một tý không”. Nhưng nhớ lần thất bại trước với Minh Phương nên lần này Vũ Thành tự nhủ phải cẩn thận hơn kẻo bị từ chối thì có mà mất hết cả danh dự.

Vani đi ra mang theo cốc nước rồi mời Vũ Thành uống. Sau khi uống nước xong, Vũ Thành hỏi thăm Vani vài câu về gia cảnh rồi chàng đứng dậy đi loanh quanh mấy kệ hàng đang bày đồ bán. Chàng nhấc lên một chiếc bình hoa rồi lấy khăn lau cho sạch sẽ chiếc bình bám đầy bụi. Vũ Thành đang lau thì có hai người khách mở cửa bước vào hỏi mua bình hoa. Vũ Thành liền hồ hởi tiếp chuyện thế là họ ưng mua luôn cái bình hoa mà Vũ Thành đang lau. Khách đi rồi, Vũ Thành quay lại nhìn Vani, ánh mắt đầy ẩn ý rồi nói:

– Cám ơn chị đã mời nước em. Giờ em lại phải lên đường rồi. Thế chị còn việc gì cần em giúp nữa không? Em rất sẵn lòng.

Từ nãy tới giờ, Vani mải ngồi quan sát Vũ Thành và với con mắt tinh đời Vani biết Vũ Thành không có tiền. “Cậu này trông khoẻ mạnh lại có vẻ được việc, có lý gì mà không nhờ”. Nghĩ vậy, Vani bảo:

– Được, chị sẽ thuê em làm nhân viên kinh doanh cửa hàng chị, nhưng mà không có lương, chỉ có hoa hồng thôi, nghĩa là bán được hàng thì em hưởng, còn không bán được thì em phải phục vụ chị. Nếu em may mắn kiếm được tiền thì tiền đấy em muốn làm gì thì làm. Còn không bán được mà lại muốn có đồ ăn thì phải phục vụ chị bất kỳ lúc nào chị ngoắc tay. Mà làm thế cũng không có gì mệt nhọc đâu. Chỉ thi thoảng chị nhờ đấm lưng, bóp vai thôi. Em có đồng ý không?

Vũ Thành nghe vậy liền hớn hở đồng ý ngay. Kể từ đó, Vũ Thành trở thành nhân viên bán hàng pha lê cho Vani. Không hiểu có phải do Vũ Thành nói chuyện có duyên lại đẹp trai hay không vì từ lúc Vũ Thành bán hàng thì cửa hàng bắt đầu đông khách hơn trước. Cũng có thể là do tay Vũ Thành khỏe, lau sáng hơn, đồ đẹp lên nên tự nhiên khách tới đông hơn. Vani bắt đầu thấy hối tiếc vì đã chia hoa hồng cho Vũ Thành. Nếu mà thuê thì không mất hoa hồng, Vani sẽ được lãi nhiều hơn. Vani tiếc nhưng nghĩ bụng “Bù lại thỉnh thoảng nó đấm lưng miễn phí cho mình. Nó còn hỏi là chị có nhờ gì nữa không? Đấy, mình chả mất gì mà lại được thằng bé ngoan, nhiệt tình, đấm lưng miễn phí. Thôi cũng được!”

Một hôm, Vũ Thành bảo với Vani:

– Em có ý tưởng này, bây giờ, chị đổ trà vào trong thủy tinh. Khi nào khách lên đồi chơi, ngoài dịch vụ bán pha lê, chị còn bán trà ở trong pha lê.

Vani gật gù thấy có lý vì khách du lịch đi lên quả đồi cũng đã vừa mệt vừa khát lắm rồi. Nếu họ tới mua đồ, họ ngắm pha lê đẹp và muốn có một cảm giác nghỉ ngơi thì họ sẽ sẵn lòng trả tiền cao hơn nhiều cho một cốc trà trong bình pha lê. Vani tính toán vậy liền làm theo và đúng là doanh thu của cửa hàng bỗng tăng vọt lên hẳn so với lúc trước. Từ đó, số tiền hoa hồng của Vũ Thành cũng tăng lên rõ rệt.

Sau khoảng một năm, Vani đã giàu lên nhanh chóng và thuê thêm ba người giúp việc nữa để phụ việc cho Vũ Thành. Vũ Thành thì đã có đủ số tiền đi tiếp, tuy chưa đủ đến Kim Tự Tháp nhưng cũng đủ để đi tới Ai Cập. Buổi tối hôm đấy, Vũ Thành trốn đi vì biết là nếu đi vào ban ngày thì Vani sẽ khóc lóc lúc chia tay. Nàng đã quá gắn bó Vũ Thành, quá quen với việc được Vũ Thành đấm lưng cho hàng đêm. Còn Vũ Thành nghĩ nếu giờ không có mình đấm lưng nữa thì cũng có người khác đấm lưng cho Vani rồi, việc kinh doanh thì cũng đã thành công nên chàng không nhất thiết phải ở lại. Vani có thể sẽ khóc lóc một lúc nhưng miễn là có người đấm lưng, bóp vai cho nàng thì nàng sẽ vui lại ngay thôi. Nửa đêm, Vũ Thành trốn khỏi nhà của Vani, mang theo một bức hình của nàng đang trong tư thế nằm đấm lưng để làm kỷ niệm. Chàng tự nhủ sẽ luôn giữ hình ảnh của nàng trong trái tim mình.

  1. Người đi tìm Nhà giả kim

Vũ Thành lại lên đường. Lần này, chàng mang hết số tiền mình có đưa cho ông chủ đoàn lạc đà để đi đến biên giới Ai Cập. Ông chủ đoàn lạc đà đồng ý cho Vũ Thành đi cùng. Đoàn người gồm khoảng hai chục người đến từ nhiều nước khác nhau trong đó có một chàng trai người Ấn Độ tên là Chandra. Chandra và Vũ Thành gặp nhau thì hai người cảm thấy đã quen nhau từ lâu nên nhanh chóng trở nên thân thiết. Một buổi đêm, hai người ngồi trò chuyện, Chandra hỏi Vũ Thành sang Ai Cập làm gì. Vũ Thành nghe bạn hỏi thế cũng có phần cân nhắc không biết mình có nên nói với hắn không. Nhỡ hắn biết được lại đi chiếm chỗ vàng của mình. Nhưng sau một thời gian đi cùng nhau, Vũ Thành thấy Chandra cũng lành lành, chắc cũng chỉ hám gái giống mình thôi chứ không hám tiền. Một hôm, hai người ngồi trò chuyện bên mỏm đá, Chandra lại hỏi lại Vũ Thành:

– Vũ Thành này, anh vẫn chưa nói cho tôi biết lý do anh sang Ai Cập.

Lần này Vũ Thành không né tránh nữa. Chàng nói với Chandra:

– Thật ra, tôi có một giấc mơ. Trong giấc mơ đấy có người nói tôi nên đi sang Ai Cập tìm kho báu.

Vũ Thành chắc mẩm Chandra sẽ ngạc nhiên lắm nếu có đứa chỉ vì giấc mơ mà qua Ai Cập như mình. Ai dè Chandra thủng thẳng nói:

– Ai chẳng đi tìm giấc mơ của mình.

Vũ Thành nghe thế bèn chưng hửng luôn, bỏ vào lều đi ngủ. Vừa đi Vũ Thành vừa nghĩ “Trên đời có lắm thằng cứ tỏ ra nguy hiểm. Mình trước giờ chỉ có chăn trâu chả được học hành gì, nó nói thế thì bố mình cũng không hiểu nổi. Nhưng xem ra hắn có vẻ cũng là một đại cao thủ, có nhiều điều để mình học hỏi đây”.

Mấy hôm sau có dịp ngồi riêng với Chandra, Vũ Thành mới hỏi:

– Thế cậu đi sang Ai Cập làm gì?

Chẳng chút đắn đo, Chandra trả lời:

– Tớ đi tìm Nhà giả kim.

Lần đầu tiên trên đời, Vũ Thành mới được nghe khái niệm về nhà giả kim, bèn hỏi:

– Hả? Nhà giả kim là cái gì.

Chandra cười mỉm mỉm ra vẻ nhà thông thái, vỗ vai bảo Vũ Thành:

– Chắc chưa ai nói với cậu về điều này đâu nhỉ. Thôi được! Để tôi giúp cậu mở mang tầm hiểu biết vậy. Từ cổ xưa, ở thế giới này, có những người biết một loại khoa học đặc biệt. Khoa học đấy gọi là Đại Huyền Thuật. Những người này họ được gọi là những nhà giả kim. Điểm đặc biệt ở họ là họ có thể luyện chì… thành vàng. Ở phương Đông rất nhiều người học làm chuyện đấy, nhưng số người thành tựu nó rất ít. Tôi đã nghiên cứu về môn khoa học này nhiều năm nay và tôi đã mang theo tất cả những tài liệu mà tôi có thể tìm kiếm được để học về thuật giả kim này. Sách viết rằng nhà giả kim họ sẽ nung các kim loại khác nhau và cuối cùng họ chiết được tinh chất của kim loại làm ra một quả trứng gọi là quả trứng thần kỳ. Chỉ cần lấy một mẩu của quả trứng đấy ra ném vào một nồi chì, nồi chì đấy sẽ biến thành vàng. Nhưng không chỉ như vậy, mà trong quá trình nung chảy đấy, họ còn luyện được một loại nước gọi là nước trường sinh, ai uống vào liền hết bệnh tật ngay lập tức. Đây là những bí thuật đã được truyền từ đời này sang đời khác. Hơn tất cả, những nhà giả kim đã nhận ra rằng: Hóa ra cuối cùng mình không phải là luyện vàng mà luyện tâm mình. Khi mình thanh lọc kim loại chính là thanh lọc tâm mình và người nào đạt được Đại huyền thuật chính là những người đã thanh lọc tâm mình hoàn toàn. Tôi đang trên đường đi tìm cái Đại huyền thuật đấy.

Vũ Thành nghe như nuốt từng lời Chandra nói và khi câu chuyện kết thúc rồi, miệng chàng vẫn há hốc ngạc nhiên vì những điều vừa nghe. Chandra đã mở ra cả một thế giới mới cho Vũ Thành vì lần đầu tiên trong đời, cậu được nghe những điều kỳ diệu như vậy. Đặc biệt, Chandra còn nói, chắc chắn những người đấy vẫn còn tồn tại trên đời này, chẳng qua là phải đi tìm một chút thôi, cứ cố tìm là sẽ thấy. Vũ Thành bèn năn nỉ Chandra cho cậu mượn đống sách quý của Chandra để đọc vì nó mở mang cho chàng rất nhiều những khái niệm về tâm linh, về vũ trụ và về mọi thứ của cuộc sống. Từ đó, Vũ Thành say mê nghiên cứu đống sách vở và việc này làm cho cuộc hành trình vốn đang hết sức tẻ nhạt bỗng trở nên vô cùng hấp dẫn. Cứ mỗi khi cả đoàn dừng chân nghỉ ngơi thì Vũ Thành lại mải mê đọc sách. Còn Chandra hay đóng cửa lều lại, đem các bình thuỷ tinh ra bỏ kim loại này nấu vào kim loại kia, có hôm cháy bùng, cháy luôn cả căn lều nhưng Chandra vẫn say mê sáng chế. Lông lá trên người Chandra cũng thi thoảng cháy xém hết cả khiến Chandra tóc tai bờm xờm, xơ xác trông xa tưởng Robinson lạc trên sa mạc.

Thầy Trong Suốt kể tại Hà Nội tháng 5/2015.

Đọc tiếp Zangthalpa – Phần 40: Nhà giải kim – Chương 2

Mời các bạn quan tâm đến Truyện cổ tích Zangthalpa:
– Theo dõi các phần Audio của truyện Zangthalpa tại đây.
– Theo dõi các phần Video của truyện Zangthalpa tại đây.
– Theo dõi các truyện Zangthalpa mới nhất tại đây.
– Xem mục lục các truyện Zangthalpa tại đây.