Mình biết đến CLB UNESCO Thiền – Yoga Trong Suốt vừa đúng tròn 1 năm kể từ Trà đàm “Phụ nữ thời hiện đại – Gia đình có cần là trên hết?” vào ngày 24/06/2018. Buổi Trà đàm đó đã để lại cho mình nhiều câu hỏi, băn khoăn, một cảm giác nôn nao về những cái gọi là Sự thật, Trí tuệ, quy chuẩn xã hội… Mọi thứ ám ảnh trong đầu mình và mình đã quyết định đăng ký thi vào CLB.
Một buổi tối, đủ duyên được gặp Thầy, mình đã được nghe Thầy nói về việc “ôm lấy chính mình” dù có ra sao, lúc thế này khi thế khác, thì cũng hãy chấp nhận và yêu bản thân để không mất năng lượng đánh nhau ở bên trong. Suốt 5 tháng sau đó, mình cố gắng thực hành theo phương pháp Thầy hướng dẫn, có khi tập được nhưng lắm lúc hoàn toàn thất bại. Và mỗi lần như vậy, mình lại tự trách bản thân sao mình chậm chạp thế, dở thế, thiếu trí tuệ thế, tự làm khổ thế… cho đến khi được nghe Thầy đọc câu thơ “Cùng nhau chúng ta sẽ về nhà bạn nhé!” thì bao dồn nén trong lòng mình đã vỡ oà.
Hoá ra, chấp nhận mình không phải là luôn làm cho bằng được việc chấp nhận bản thân, mà là hoàn toàn ôm lấy mình, cả những lúc mình thất bại, không thực hành được. Bài thơ mang tên “Ôm lấy mình” này đã bật ra trong tâm trạng xúc động và vô cùng biết ơn ấy…
Năm tháng trước con đã từng tự hỏi
Phải làm gì để khỏi bị thất thường
Thầy trả lời: Con hãy dùng tình thương
Ôm lấy mình, ôm cả từng thay đổi.
Khi Liên hoa*, con cứ điên sôi nổi
Lúc Kim cương*, khuôn mẫu cũng chẳng sao
Chỉ cần con biết chấp nhận nhiều vào
Tăng Phật bộ* sẽ tăng thêm trí tuệ.
Chấp nhận được rồi tự nhiên con sẽ
Biết dung hoà các thế mạnh của mình
Xem mâu thuẫn cũng bình thường như lẽ
Có ra sao sẽ chẳng cần phân vân
—
Sau năm tháng, con tự trách bản thân
Sao vẫn còn đang đánh nhau nhiều vậy
Thầy bảo rằng, trách vẫn là đánh đấy
Đừng ép mình: phải luôn tiến bộ hơn!
Nếu vẫn còn cố tiêu diệt chính con
Diệt dối trá, tham lam, hay sợ hãi
Trốn nỗi đau vẫn làm con nhói mãi
Thì làm sao ôm được lấy chính mình.
Đã không ôm, sao đánh lại vô minh
Sao có thể mong đổi thay gì được
Con đã luôn mất quá nhiều năng lượng
Vào việc giết những người bạn thân tình.
Dù có xấu như cách con đang nhìn
Chúng luôn là một phần trong con đó
Bên trong con chưa bao giờ mất nó
Đuổi làm chi cho khổ sở vậy con?
Chỉ cần chào rồi gửi nhẹ cái ôm
Chuyển kẻ thù sang thành bè bạn
Rồi cùng đi qua khó khăn, năm tháng
Dìu dắt nhau theo ánh sáng về Nhà
Nghe đến đây trong con chợt vỡ oà
Con khóc như khi chỉ là đứa trẻ
Con đã từng chối bỏ và tránh né
Những góc đen con muốn phải xoá nhoà
Con cầm tù, kiểm soát chúng không tha
Bên trong con từng giây đều căng đét
Không dám khóc, chỉ ngày càng mỏi mệt
Vẫn phải chạy theo hình mẫu vẽ ra.
Con khóc bằng nước mắt kẻ mù loà
Đã luôn vờ rằng mình còn thị giác
Con khóc thương con của một giây trước
Khổ vì không sống nổi với đui mù.
Trung thực rồi mới càng quyết tâm tu
Vì con mù nên sẽ tìm ánh sáng
Ở nơi cảm nhận trái tim con hát
Có tiếng Thầy vang vọng dẫn đường
Khóc cho mình quá tội nghiệp, đáng thương
Đánh nhầm mất những bạn đường trân quý
Nguyện cầu sức mạnh cho thân – tâm – trí
Kiên nhẫn đi từng chút với Con đường…
23.10.2018 – 26.03.2019
Hồng Anh
Ghi chú:
*Kim Cương – *Liên Hoa – *Phật bộ: là tên các bộ tính cách của con người. Theo quan điểm của Phật giáo – Kim Cương thừa, con người sinh ra đã có một trong năm xu hướng bẩm sinh gọi là Năm bộ. Các bạn có thể tìm hiểu thêm tại bài trà đàm “Chìa khoá để chuyển hoá Lười biếng thành Trí tuệ và Hành động”. (https://trongsuot.com/chia-khoa-de-chuyen-hoa-luoi-bieng-t…/)
Hoặc xem thêm tại bảng dưới đây: