CON CHÍNH LÀ KHÔNG GIAN NGẬP TRÀN NHẬN BIẾT

Khi con biết những suy nghĩ đau buồn
Con tưởng mình tạo ra và chịu đựng suy nghĩ ấy
Con sẽ khổ từ giờ đến cuối đời như vậy
Cho đến khi nhận ra mình thực sự là ai.

Vậy khi nào con mới thoát khổ đây?
Khi con không phải người tạo ra suy nghĩ,
Con cũng không phải người chịu đựng
Con chỉ là không gian nơi suy nghĩ đến và đi

Con sẽ chẳng bao giờ hết vấn đề
Như không gian không bao giờ hết gió.
Mọi vấn đề đến đi do nhân quả.
Như cơn lũ ập đến không thể nào ngăn

Con là người xấu số đang gồng mình trước khó khăn
Hay con là không gian đang biết những cơn khổ sở?
Là thân tâm, con sẽ quay cuồng trong bão tố
Là không gian, con sẽ chẳng bị sao.

Ai đó mắng con, con sẽ tổn thương
Nhưng liệu không gian có gì thương tổn?
Là không gian con biết những cảm xúc hiện ra rồi tan biến
Giữa bão giông vẫn tuyệt đối bình yên

Đời con đã chịu bao nhiêu hòn đạn mũi tên
Nhưng giờ ngồi đây tâm con có bị sao không hay vẫn bình thường sáng tỏ?
Cái không gian nơi đau khổ, tổn thương từng xảy ra có bị sao không hay vẫn thế?
Con có phải cái thân tâm diệt sinh này
Hay con là cái biết sự sinh diệt hiện lên?

Càng biết suy nghĩ, dù cơn tỉnh hay cơn điên
Con càng cảm thấy con là không gian nơi những cơn gió quật qua quật lại
Vừa nhận biết con vừa không bao giờ bị hại
Giữa khổ đau vẫn tuyệt đối tự do

Biết sẽ dần dần gợi cho con kinh nghiệm rõ ràng
Con chưa bao giờ là thân tâm sinh diệt
Con chính là Không gian ngập tràn nhận biết
Cả thế giới này sinh diệt trong con

♥️
Trong Suốt
(Hà Nội, 20/02/2025)

Bài thơ “Con là không gian ngập tràn Nhận Biết” được Trong Suốt thơ hóa từ bài nói chuyện với những bạn trầm cảm vào tháng 07/2019, theo mong muốn của các học trò ở Khai Tâm.

Làm nhạc: Như Hiền

Bài hát giúp người nghe nâng rung động tâm thức lên 70.000 Trong nếu hiểu về Biết.

*

HỘI THOẠI: CON CHÍNH LÀ KHÔNG GIAN NGẬP TRÀN NHẬN BIẾT

 


? Người Hỏi: Thầy ơi, con vừa đọc bài thơ “Con chính là không gian ngập tràn nhận biết” mà thấy nó hơi… hack não! Con có cảm giác nó đang nói một điều gì đó rất quan trọng, nhưng con không chắc con hiểu đúng. Thầy có thể giảng giải cho con hiểu không?

? Thầy Trong Suốt: Được chứ! Bài thơ này không phải để hiểu bằng suy nghĩ, mà để con thấy ra chính mình! Con cứ hỏi thoải mái, thầy sẽ giúp con nhận ra mình là ai!


? KHỔ 1: “Con tưởng mình tạo ra và chịu đựng suy nghĩ ấy”

? Người Hỏi: Bài thơ nói rằng:
“Khi con biết những suy nghĩ đau buồn
Con tưởng mình tạo ra và chịu đựng suy nghĩ ấy
Con sẽ khổ từ giờ đến cuối đời như vậy
Cho đến khi nhận ra mình thực sự là ai.”

Con tưởng suy nghĩ của con là do con tạo ra mà? Nếu con không tạo ra nó, vậy nó đến từ đâu thầy?

? Thầy Trong Suốt: Vậy bây giờ thầy hỏi con nhé:

  • Khi con bỗng nhiên nhớ về một chuyện buồn cũ, con có cố tình nghĩ về nó không? Hay nó tự đến?
  • Khi con đang làm việc, đột nhiên lo lắng xuất hiện, con có “sáng tạo” ra nó không?

? Người Hỏi: Ờ… không, nó tự nhiên đến.

? Thầy Trong Suốt: Con có biết suy nghĩ nào sắp đến không?

? Người Hỏi: Dạ không ạ, nó cứ tự nhiên xuất hiện.

? Thầy Trong Suốt: Vậy con có điều khiển được suy nghĩ không? Nếu muốn một ý nghĩ biến mất ngay lập tức, con làm được không?

? Người Hỏi: Dạ không, có những suy nghĩ tiêu cực con muốn bỏ mà nó cứ quay lại hoài.

? Thầy Trong Suốt: Đúng vậy! Nếu con thực sự là người tạo ra suy nghĩ thì con đã có thể chọn suy nghĩ nào xuất hiện, suy nghĩ nào biến mất. Nhưng con không làm được. Điều đó có nghĩa là suy nghĩ không phải do con tạo ra, mà nó tự đến, tự đi.

? Người Hỏi: Nhưng nếu con không tạo ra suy nghĩ thì ai tạo ra nó?

? Thầy Trong Suốt: Suy nghĩ không phải do con tạo ra, mà là nó tự đến do nhân quả. Ví dụ, nếu hôm qua con bị mắng, hôm nay con có thể thấy buồn. Cái buồn đó là kết quả của nhân duyên từ lời mắng hôm qua, cộng với tâm lý con sẵn có. Con không cố tình tạo ra cái buồn, nó tự đến theo nhân quả.

? Người Hỏi: Nhưng con vẫn là người chịu đựng nó mà thầy?

? Thầy Trong Suốt: Ừ, đây là nhầm lẫn lớn nhất! Con không phải người chịu đựng suy nghĩ, mà chỉ là không gian đang thấy suy nghĩ ấy xuất hiện rồi biến mất.


? KHỔ 2: “Vậy khi nào con mới thoát khổ đây?”

? Người Hỏi: Bài thơ hỏi: “Vậy khi nào con mới thoát khổ đây?”. Con cũng muốn hỏi câu này đó thầy! Con phải làm gì để thoát khổ đây?

? Thầy Trong Suốt: Con thử đọc tiếp câu sau xem:

“Khi con không phải người tạo ra suy nghĩ,
Con cũng không phải người chịu đựng
Con chỉ là không gian nơi suy nghĩ đến và đi.”

? Người Hỏi: Cứ cho rằng con là không gian, vậy làm sao để con thực sự thoát khổ?

? Thầy Trong Suốt: Con thử tưởng tượng nhé:

  • Nếu con là một cái cây, khi có bão đến, con sẽ bị rung lắc, thậm chí bị quật đổ.
  • Nhưng nếu con là không gian, dù bão có mạnh đến đâu, nó cũng không thể làm gì không gian được!

? Suy nghĩ và cảm xúc chỉ là những cơn gió, con có bị ảnh hưởng hay không là do con là cái cây hay con là không gian!

? Người Hỏi: Nhưng con vẫn thấy đau khổ mà thầy?

? Thầy Trong Suốt: Con không khổ, chỉ có suy nghĩ về khổ xuất hiện trong con thôi. Nếu con thấy rõ nó chỉ là một cảnh trong không gian của Biết, con sẽ không bị nó làm gì cả!


? KHỔ 3: “Con sẽ chẳng bao giờ hết vấn đề”

? Người Hỏi: Ủa, vậy con thực hành thế này rồi có ngày nào đó con không còn vấn đề gì nữa không thầy?

? Thầy Trong Suốt: Haha, không có ngày đó đâu con!
“Con sẽ chẳng bao giờ hết vấn đề
Như không gian không bao giờ hết gió.”

Vấn đề đến rồi đi theo nhân quả.
Nhưng con không phải là người chịu vấn đề, con chỉ là không gian đang ngắm những vấn đề xuất hiện.

? Người Hỏi: Ý là… con phải sống chung với vấn đề suốt đời sao?

? Thầy Trong Suốt: Không, con không phải “sống chung với vấn đề” – mà là thấy rõ vấn đề chưa bao giờ ảnh hưởng đến con.

? Người Hỏi: Nghe cũng có lý, nhưng nếu vấn đề quá lớn thì sao ạ?

? Thầy Trong Suốt: Có một cơn bão lớn trong không gian. Con thấy bão mạnh quá, vậy không gian có bị rách không?

? Người Hỏi: Không ạ.

? Thầy Trong Suốt: Đúng rồi! Không gian vẫn y nguyên. Vậy nếu con là không gian, tại sao con lại khổ vì vấn đề chứ? 


? KHỔ 4: “Con là người xấu số hay con là không gian?” 

? Người Hỏi: Nhưng từ trước đến giờ con vẫn tin rằng con là một con người! Con có suy nghĩ, cảm xúc, có cơ thể, có ký ức… Vậy sao thầy lại nói con là không gian?

? Thầy Trong Suốt: Tốt lắm! Vậy con thử tìm cái “con” đó xem nó nằm ở đâu nhé?

? Người Hỏi: Dạ được!

? Thầy Trong Suốt: Đầu tiên, con nghĩ con là cơ thể này đúng không?

? Người Hỏi: Dạ đúng ạ!

? Thầy Trong Suốt: Vậy nếu con mất một cánh tay, con có còn là “con” không?

? Người Hỏi: Có… con vẫn là con.

? Thầy Trong Suốt: Nếu con mất cả hai chân?

? Người Hỏi: Ờm… con vẫn còn đang sống, đang biết cái này cái kia, vậy chắc vẫn là con.

? Thầy Trong Suốt: Nếu mất hết cơ thể mà trí óc vẫn hoạt động, con có còn là “con” không?

? Người Hỏi: Vẫn còn, con hiểu rồi, vậy chắc con là phần não trên thân thể, mất các phần khác mà vẫn còn não thì vẫn là con, còn suy nghĩ thì con vẫn còn là con. Như triết gia người Pháp De Cart nói: Tôi tư duy nghĩa là tôi tồn tại.

? Thầy Trong Suốt: Vậy khi con ngủ sâu, không mơ, không có suy nghĩ nào xuất hiện, hoặc khi con bị ngất không có suy nghĩ gì, vậy “con” có biến mất không?

? Người Hỏi: Không… con vẫn là con chứ! Như vậy con không phải là phần não đùng để suy nghĩ rồi, vì khi không có suy nghĩ con vẫn là con.

? Thầy Trong Suốt: Nếu con tin vào Phật giáo thì khi con chết, đi vào trung ấm, thân thể này đã bị hỏa thiêu, thì con còn là con không?

? Người Hỏi: Vẫn còn là con chứ, như vậy không cần thân thể con vẫn là con. Nhưng nếu con không tin Phật giáo thì sao, nhỡ không có thân trung ấm, chết là hết thì sao?

? Thầy Trong Suốt: Con không cần tin vào trung ấm, con tin vào khoa học cũng được. Nếu con tin mình là thân thể này, nhưng cơ thể thay đổi từng ngày, từng năm. Hồi 3 tuổi thì khác, 30 năm sau con 33 tuổi, tất cả các tế bào hồi 3 tuổi đã bị thay thế hoàn toàn.  Vậy cơ thể có phải là “mình” không?

? Người Hỏi: Thầy nói đúng, 2 thân thể lúc 3 tuổi và 30 tuổi không còn 1 tế bào nào chung, kể cả tế bào não, vậy không thể lúc 3 tuổi và là lúc 30 tuổi đều là con được. Nhưng lúc 3 tuổi con có suy nghĩ “mình là Tuấn”, giờ con cũng có suy nghĩ “mình là Tuấn”. Vậy có thể con chính là suy nghĩ?

? Thầy Trong Suốt: Con tin mình là suy nghĩ này? Nhưng suy nghĩ đến rồi đi. Con từng nghĩ một đống thứ hồi bé, bây giờ nghĩ khác. Lúc nãy con nghĩ phải hỏi thầy, giờ con nghĩ phải trả lời… Nếu mình là suy nghĩ, vậy mỗi lần suy nghĩ đổi là con biến mất à? Hàng ngày con có hàng trăm suy nghĩ, vậy suy nghĩ nào mới thật là con?

? Người Hỏi: Ôi, mọi thứ mà con tưởng là “mình”, bao gồm thân thể và suy nghĩ đều chỉ là những thứ sinh ra rồi mất đi, không cái nào là mình cả. Ồ! Con đã tưởng tượng ra một cái tôi không có thật!

? Thầy Trong Suốt:  Nếu con nói: “Ồ! Mình đã tưởng tượng ra một cái tôi không có thật!”. Vậy liệu có một cái “mình” đang tưởng tượng ra “cái tôi” chăng?

? Nếu con tìm một cái “mình” thật sự, con sẽ không thể tìm thấy.

Con có thể thấy:

  • Một suy nghĩ xuất hiện: “Đây là tôi.”
  • Nhưng con không thể tìm thấy một cái gì là tôi cả.
  • Chỉ có cái Biết đang thấy suy nghĩ đó, cái Biết đó không phải là một ai cả.

? Bí mật ở đây: Không có ai tưởng tượng cả! 
Chỉ có một ảo giác về “tôi” xuất hiện trong Biết, rồi chính Biết thấy rõ ảo giác đó.

Thực tế không có cái “mình” nào cả.
Chỉ có Biết, trong đó xuất hiện một ảo giác về “tôi”.

? Ví dụ đơn giản:
Giống như con nằm mơ thấy mình là một nhân vật trong giấc mơ. Nhưng khi tỉnh dậy, con nhận ra không có ai trong giấc mơ cả, chỉ có giấc mơ xuất hiện và biến mất trong Biết.

? Người Hỏi: Cái lâu nay con tưởng là “mình” như thân thể, suy nghĩ thì hóa ra lại không phải là mình, vậy cái gì đang kinh nghiệm cuộc nói chuyện này? Cái gì mới thực sự là con?  

? Thầy Trong Suốt: Chính xác! Con đã thấy rõ con không thể là thân thể hay suy nghĩ rồi, nhưng rõ ràng vẫn có một kinh nghiệm đang xảy ra mà không cần có một cái tôi đi kinh nghiệm. Nếu cái đang biết cuộc nói chuyện này không phải cơ thể, cũng không phải suy nghĩ, thì nó là cái gì?

? Người Hỏi: … Là cái đang biết tất cả những thứ đó? Nó là cái Biết mà thầy nói?

? Thầy Trong Suốt: Đúng rồi! ?

? Con chưa bao giờ là một con người cả! Con chỉ là không gian đang biết mọi thứ xuất hiện rồi tan biến trong nó.


? KHỔ 5: “Ai đó mắng con, con sẽ tổn thương… nhưng không gian có tổn thương không?”

? Người Hỏi: Nhưng mà thầy ơi, nếu ai đó chửi con thậm tệ, con vẫn thấy tổn thương mà?

? Thầy Trong Suốt: Đúng! Nhưng hãy quan sát kỹ:

  • Có một cảm giác tổn thương xuất hiện trong Biết.
  • Có một suy nghĩ “Mình bị xúc phạm” xuất hiện trong Biết.
  • Nhưng cái đang biết tất cả những điều đó có bị tổn thương không?

Biết biết cảm giác đau – vậy có phải Biết chịu đau không?

? Người Hỏi: Hình như là có, Biết biết cảm giác đau như vậy là Biết phải chịu đau rồi còn gì?

? Thầy Trong Suốt:  Hãy quan sát lại ngay bây giờ:

  • Khi con thấy một đám mây đen trên bầu trời – bầu trời có bị đen không?
  • Khi con thấy một hình ảnh một đống bùn bẩn trong gương – gương có bị bẩn không?
  • Khi con nhìn thấy lửa cháy trên màn hình tivi – tivi có bị cháy không?

Cũng vậy, Biết biết cảm giác đau – nhưng Biết không đau.

Vì sao? Vì Biết chỉ ghi nhận – không bị ảnh hưởng

Giống như một tấm gương phản chiếu mọi thứ:

  • Nếu có hình ảnh lửa trong gương, gương không bị nóng.
  • Nếu có hình ảnh nước trong gương, gương không bị ướt.
  • Nếu có hình ảnh đau trong Biết, Biết không bị đau.

Đau là một hiện tượng xuất hiện trong Biết, nhưng Biết không phải là cái bị đau. Bằng chứng là ngay khi ngồi đây Biết vẫn biết mọi thứ, cái khả năng Biết ấy chẳng bị ảnh hưởng bởi những cơn đau từ trước tới nay của con gì cả.

? Người Hỏi: Ờ… đúng rồi, Biết không bị đau, nó chỉ thấy tất cả thôi.

? Thầy Trong Suốt: Chính xác! Cảm xúc bị tổn thương đến rồi đi, nhưng Biết thì chẳng hề hấn gì.

? Nếu con tin mình là người chịu đựng các cảm xúc, con sẽ thấy mình khổ. Nếu con là Biết, con sẽ luôn bình yên.


? KHỔ 6: “Đời con đã chịu bao nhiêu hòn đạn mũi tên…”

? Người Hỏi: Nhưng mà thầy ơi, đời con khổ lắm! Con đã trải qua nhiều đau thương rồi!

? Thầy Trong Suốt: Thầy biết chứ! Nhưng hãy nhìn lại xem:

  • Những chuyện đau khổ đó đã qua rồi đúng không?
  • Bây giờ con đang ngồi đây nói chuyện với thầy, vậy cái Biết của con có bị ảnh hưởng gì không?

? Người Hỏi: Ừm… không, nó vẫn thấy rõ mọi thứ thôi.

? Thầy Trong Suốt: Chính xác! Con đã tưởng rằng con bị tổn thương, nhưng thực ra chỉ có những câu chuyện cũ đến rồi đi trong Biết.

Biết không giữ lại bất kỳ điều gì – tất cả chỉ là những đám mây trôi qua bầu trời của Biết!

? Người Hỏi: Ồ… hóa ra từ trước đến giờ con cứ tưởng Biết là thứ chứa đựng đau khổ, nhưng thực ra nó chỉ là cái đang thấy tất cả mà không hề bị ảnh hưởng.

? Thầy Trong Suốt: Chính xác! Nếu con nhìn vào những đau khổ hiện ra và tin nó là của con, con sẽ thấy mình khổ.
Nếu con nhìn thấy chúng chỉ tự đến tự đi trong Biết, không phải của ai cả, con sẽ thấy không có cái gì thực sự làm khổ con cả!


? KHỔ 7: “Con chưa bao giờ là thân tâm sinh diệt”

? Người Hỏi: Vậy con phải đi trên con đường nào, con phải làm gì để trở thành cái Biết đó? Có phải đó là con đường Trong Suốt mà thầy từng nói trong thơ?

? Thầy Trong Suốt: Con không trở thành cái gì cả, con đường thầy nói đến chính là con đường trở về với sự thật mà con đã có sẵn.

? Người Hỏi: Nhưng mà con đang ở đây mà, con có đi đâu xa đâu mà cần trở về ạ?

? Thầy Trong Suốt: Ừ, con không đi đâu xa cả, nhưng tâm trí con đi lạc suốt ngày đấy! Con có thấy không?

  • Lo về tương lai, nghĩ về quá khứ.
  • Bận rộn giải quyết vấn đề này xong lại đến vấn đề khác.
  • Tìm kiếm hạnh phúc trong những thứ có thể mất.

Cái con gọi là “con” ấy, nó chạy nhảy lung tung suốt ngày, nhưng có một thứ chưa từng rời con một giây nào.

Người Hỏi: Có thứ gì như vậy ạ?

? Thầy Trong Suốt: Là Biết!

? Người Hỏi: Biết? Là kiểu biết kiến thức, biết toán, biết lịch sử, biết cách kiếm tiền ạ?

? Thầy Trong Suốt: Không phải cái biết đó. Cái Biết thầy nói là một trạng thái ở ngoài suy nghĩ, không phải một mớ kiến thức trong đầu. Nó là nền tảng của tất cả mọi kinh nghiệm mà con có.

Ví dụ nhé:

  • Khi con vui, con biết là mình vui.
  • Khi con buồn, con biết là mình buồn.
  • Khi con đang nghe thầy nói, con biết là có âm thanh.
  • Khi con có một suy nghĩ, con biết là có một suy nghĩ.
  • Khi con không có suy nghĩ nào, con biết là không có suy nghĩ nào.

Cái Biết đó luôn có mặt, không bao giờ mất đi, không phụ thuộc vào con có suy nghĩ hay không.

? Người Hỏi: Nhưng mà… con vẫn khổ mà thầy! Con cũng đang biết là con đang khổ đây này!

? Thầy Trong Suốt: Không! Cái Biết không khổ, nhưng con lại bị dính mắc vào nội dung của Biết.

? Người Hỏi: Ý thầy là sao ạ?

? Thầy Trong Suốt: Giống như con đang xem phim vậy.

  • Nếu con chỉ xem phim, thì dù nhân vật trong đó khổ sở thế nào, con cũng không bị ảnh hưởng.
  • Nhưng nếu con quên mất mình đang xem, rồi nhập vai vào nhân vật, con sẽ khóc lóc, đau khổ theo nó!

Cuộc đời con cũng vậy.

  • Nếu con thấy rõ mọi suy nghĩ, cảm xúc, hoàn cảnh chỉ là nội dung tự xuất hiện rồi tự tan biến trong Biết, con sẽ tự do.
  • Nếu con tin mình là người tạo ra hoặc chịu đựng chúng, con sẽ dính mắc vào chúng, con sẽ bị chúng kéo đi và khổ hoài không dứt.

? Người Hỏi: Ồ… nghe cũng hợp lý. Nhưng con vẫn thấy có một cái “con” đang biết mà thầy?

? Thầy Trong Suốt: Haha, đúng rồi, con vẫn nghĩ có một cái “con” nào đó đang biết, và đó chính là cái bẫy cuối cùng!

Bây giờ con thử tìm xem:

  • “Cái con đang biết” đó là gì?
  • Nó có hình dạng không?
  • Nó có màu sắc không?
  • Nó nằm ở đâu trong con?

? Người Hỏi: Con vừa tìm cái “tôi” đó khắp nơi trong kinh nghiệm… nhưng con không tìm thấy. Tuy nhiên con vẫn cảm thấy có “một cái tôi” nào đó.

? Thầy Trong Suốt: Đúng rồi, vì con đã quen với ảo giác về một cái tôi. Nhưng nếu con nhìn kỹ, con sẽ thấy “cái tôi” đó chỉ là một suy nghĩ xuất hiện trong Biết thôi!

Ví dụ nhé:

  • Lúc thành công con có suy nghĩ: “Tôi là người giỏi”.
  • Lúc thất bại con lại có suy nghĩ: “Tôi dốt thật”.
  • Vậy cái tôi nào là con?
  • Cả hai đều chỉ là suy nghĩ, và cái Biết vẫn thấy rõ cả hai mà không bị ảnh hưởng gì!

Như vậy, chỉ có Biết, không có ai đang biết cả!

? Người Hỏi: Ơ, thế từ trước đến giờ con đã tin vào một cái tôi không có thật sao?

? Thầy Trong Suốt: Haha, chính xác! Và nếu con thấy rõ điều đó, con sẽ bật cười ngay lập tức! ?

? Người Hỏi: Vậy cuối cùng con là gì thầy?

? Thầy Trong Suốt: Chẳng bao giờ có cái “con” nào cả. Nhưng không thể phủ nhận được có một cái Biết đang ở đây, kinh nghiệm mọi điều này. Cái Biết đó không phải là ai, cũng không có ai sở hữu nó cả. Cái Biết này không có hình tướng, không phải là một vật, không thể nắm bắt được, nhưng lại có thể kinh nghiệm được dễ dàng bất cứ lúc nào.

Biết là cái kinh nghiệm mọi kinh nghiệm sống từ trước tới nay, kể cả lúc nhỏ hay lúc lớn, lúc ngủ hay lúc thức… Nó chưa bao giờ có tên cả, vì vậy có thể gọi nó là Biết hoặc có thể gọi nó là Con đều được. Để giúp con không nhận lầm mình là thân tâm sinh diệt, thầy đã nói rõ trong bài thơ rồi:
“Con chưa bao giờ là thân tâm sinh diệt
Con chính là không gian ngập tràn nhận biết!”

? Con không phải là những thứ đến rồi đi, con là cái luôn luôn có mặt – cái Biết!


?Tại sao thầy lại dùng từ “Không gian”? 

? Người Hỏi: Ý thầy là con chính là cái Biết luôn luôn ở đây? Nhưng tại sao thầy lại dùng câu “Con là Không gian ngập tràn nhận biết”?

? Thầy Trong Suốt: (mỉm cười, chỉ tay lên trời): Con nhìn bầu trời đi, nó có hình dáng gì không?

? Người Hỏi: Dạ không, bầu trời rộng không có hình dáng.

? Thầy Trong Suốt: Đúng rồi. Không gian cũng vậy, nó không có hình dạng, không có giới hạn. Nó chỉ là một sự rộng mở, trong suốt, chứa mọi thứ bên trong nó.

Bây giờ con tưởng tượng một đám mây xuất hiện trên bầu trời. Đám mây đó có làm thay đổi bầu trời không?

? Người Hỏi: Dạ không, bầu trời vẫn là bầu trời.

? Thầy Trong Suốt: Đúng rồi! Đám mây có thể đến, có thể đi, nhưng bầu trời không thay đổi.

Tương tự như vậy, suy nghĩ và cảm xúc của con giống như những đám mây. Chúng đến, chúng đi, nhưng con—cái không gian đang nhận biết—không hề thay đổi.

? Người Hỏi: Vậy con chính là bầu trời?

? Thầy Trong Suốt (gật đầu): Đúng! Con không phải là những suy nghĩ hay cảm xúc thoáng qua, mà là không gian rộng lớn, nơi mọi thứ sinh ra rồi tan biến.

Ví dụ nhé, khi con buồn, con có biết mình đang buồn không?

? Người Hỏi: Dạ có.

? Thầy Trong Suốt: Ai là người biết điều đó?

? Người Hỏi (suy nghĩ một lúc): Là… con?

? Thầy Trong Suốt: Đúng rồi! Nhưng như ở trên đã phân tích, thân thể hay suy nghĩ luôn thay đổi liên tục, nhưng con còn ở đây không?

? Người Hỏi: Con vẫn ở đây, dù thân tâm thay đổi.

? Thầy Trong Suốt (mỉm cười): Đúng vậy! Con không phải thân thể, không phải là suy nghĩ. Con là cái biết tất cả những thứ đó—giống như bầu trời luôn biết mây đang trôi qua nó. Vậy con có cần phải sợ những suy nghĩ hay cảm xúc nữa không?

? Người Hỏi (mở to mắt, nhẹ nhõm): Dạ không! Vì con không phải là người bị chúng ảnh hưởng, con chỉ là cái đang biết chúng thôi.

? Thầy Trong Suốt:  Tốt lắm! Khi con thực sự thấy rõ điều này, con sẽ luôn tự do và bình yên, dù cuộc sống có ra sao.

? Người Hỏi (mắt sáng lên): Vậy ra bấy lâu nay con vẫn tưởng mình là những gì xuất hiện bên trong cái Biết, mà thực ra con chính là cái Biết đó?

? Thầy Trong Suốt (cười, gật đầu): Đúng vậy! Con chính là Không gian ngập tràn nhận biết!

? Người Hỏi: Vậy thầy ơi, con có một thắc mắc! Tại sao thầy lại dùng từ “không gian” để chỉ cái Biết? Biết có phải là cái không gian vật lý như bầu trời, vũ trụ không ạ?

? Thầy Trong Suốt: Ồ, một câu hỏi hay đấy! Không gian trong bài thơ của thầy không phải là không gian vật lý như bầu trời hay vũ trụ, mà là một cách nói giúp con dễ hình dung về Biết hơn.

Cái Biết đó không phải là một vật thể, cũng không phải là một không gian vật lý mà con có thể đo đạc. Nó giống như bầu trời, luôn có mặt, luôn rộng mở, không bị giới hạn bởi bất cứ thứ gì xuất hiện bên trong nó.

Khi thầy nói “không gian”, thầy không nói về một khoảng trống ngoài đời. Thầy nói về một sự rộng mở không hình tướng, nơi mọi suy nghĩ, cảm xúc, thân thể, thế giới này xuất hiện rồi biến mất.

? Người Hỏi: Nhưng sao lại dùng từ “không gian” mà không dùng từ khác?

? Thầy Trong Suốt:không gian có ba đặc điểm rất giống với Biết, giúp con dễ cảm nhận hơn.


? Đặc điểm 1: Không gian có mặt ở khắp nơi, Biết cũng vậy

? Thầy Trong Suốt: Con thử nhìn quanh xem, không gian có bao giờ vắng mặt không?

? Người Hỏi: Ừm, không, dù có vật gì ở đó, thì không gian vẫn luôn có mặt.

? Thầy Trong Suốt: Đúng rồi! Không gian có mặt mọi nơi, mọi lúc.

? Biết cũng vậy!

  • Dù con đang vui hay buồn, con vẫn đang biết cảm xúc đó.
  • Dù con đang nghĩ hay không nghĩ, con vẫn đang biết rằng có hay không có suy nghĩ.
  • Không có giây phút nào mà Biết vắng mặt cả!

? Người Hỏi: Ừm, đúng là Biết luôn có mặt…


? Đặc điểm 2: Không gian chứa mọi thứ, Biết cũng vậy

? Thầy Trong Suốt: Con thử nghĩ xem, trong một căn phòng có bàn ghế, tủ lạnh, đồ đạc… không gian có bao giờ phản đối chúng không?

? Người Hỏi: Không ạ, không gian cứ để yên cho mọi thứ xuất hiện trong nó.

? Thầy Trong Suốt: Chính xác! Không gian không từ chối bất cứ thứ gì – dù là cái đẹp, cái xấu, mùi thơm hay mùi hôi, tất cả đều xuất hiện tự nhiên trong không gian.

? Biết cũng vậy!

  • Một suy nghĩ tốt xuất hiện, Biết thấy nó.
  • Một suy nghĩ xấu xuất hiện, Biết cũng thấy nó.
  • Một cơn giận, một nỗi buồn, một niềm vui – tất cả xuất hiện trong Biết mà Biết không phản đối gì cả.

? Người Hỏi: Ờ… vậy ra từ trước đến giờ con nghĩ Biết là một thứ gì đó đặc biệt, nhưng thực ra nó chỉ là cái đang biết tất cả thôi sao?

? Thầy Trong Suốt: Đúng rồi! Nó không từ chối gì, không kiểm soát gì, chỉ đơn giản là Biết mọi thứ như chúng đang là.


? Đặc điểm 3: Không gian không bị ảnh hưởng bởi những gì xuất hiện trong nó, Biết cũng vậy

? Thầy Trong Suốt: Bây giờ, con thử tưởng tượng có một đám cháy lớn xảy ra trong một căn phòng. Đám cháy có làm cháy luôn không gian của căn phòng đó không?

? Người Hỏi: Không ạ, lửa chỉ đốt cháy đồ vật trong không gian, nhưng không thể đốt cháy chính không gian.

? Thầy Trong Suốt: Chính xác! Không gian không bị ảnh hưởng bởi bất cứ thứ gì xuất hiện trong nó.

? Biết cũng vậy!

  • Một cơn giận xuất hiện, Biết vẫn nguyên vẹn.
  • Một niềm vui xuất hiện, Biết vẫn nguyên vẹn.
  • Một chuyện đau khổ xảy ra, Biết vẫn không bị thương tổn.

? Người Hỏi: Ồ… vậy ra con cứ tưởng mình bị tổn thương, nhưng thực ra chỉ có cảm giác tổn thương xuất hiện trong Biết thôi sao?

? Thầy Trong Suốt: Đúng rồi!  Con chưa bao giờ bị tổn thương cả, chỉ có cảm giác tổn thương đến rồi đi trong Biết.


? Vậy Biết có phải là không gian vật lý không?

? Người Hỏi: Vậy thầy ơi, cuối cùng Biết có phải là một loại không gian vật lý không ạ?

? Thầy Trong Suốt: Không! Không gian vật lý là một thứ có thể đo lường, có kích thước, có giới hạn.

? Biết thì không có giới hạn, không có hình dạng, không thể đo đạc.

? Người Hỏi: Vậy tại sao thầy vẫn dùng từ “không gian” để chỉ Biết?

? Thầy Trong Suốt: Vì không gian giúp con dễ hình dung về Biết, vì chúng có những đặc điểm rất giống nhau.

  • Không gian có mặt khắp nơi → Biết luôn có mặt
  • Không gian là nơi mọi thứ hiện ra → Biết là nơi mọi thứ hiện ra
  • Không gian không bị ảnh hưởng bởi những gì xuất hiện trong nó → Biết cũng vậy

Nhưng Biết còn hơn cả không gian!

  • Không gian hiện ra trong Biết, Biết chứa cả không gian.
  • Không gian không cảm nhận được cái gì hiện ra bên trong nó, Biết luôn biết những gì hiện ra bên trong mình.
  • Không gian chỉ là một suy nghĩ, một khái niệm, còn Biết thì vượt ra ngoài khái niệm!

? Người Hỏi: Vậy rốt cuộc con là gì?

? Thầy Trong Suốt: Không có cái gì là con, chỉ có cái Biết vô tận, nơi tất cả sự vật hiện tượng xuất hiện rồi tan biến. Cái Biết này chính là cái trải nghiệm mọi kinh nghiệm hiện ra, và mọi kinh nghiệm hiện ra cũng chính là cái Biêt này. Cái Biết này không phải là một cái tôi, không phải là một vật, không phải là khái niệm, nó vượt ra ngoài suy nghĩ và là nền tảng cho mọi kinh nghiệm hiện ra rồi tan biến vào đó.

Nó không có tên, gọi là Biết chỉ là một cách để dễ truyền đạt mà thôi. Gọi nó là Thượng đế, Phật, Đạo… đều được. Nếu thấu hiểu tất cả những điều này rồi thì có thể gọi nó là Con cũng được.


? Người hỏi: Vậy làm sao con có thể nhận ra điều đó trong cuộc sống hằng ngày?

? Thầy Trong Suốt (nhìn ra ngoài trời): Hôm nay trời có gió không con?

? Người hỏi (nhìn theo): Dạ có, cây ngoài kia đang rung.

? Thầy Trong Suốt: Con có phải là gió không?

? Người hỏi: Dạ không, con chỉ biết gió đang thổi qua thôi.

? Thầy Trong Suốt: Vậy gió có làm tổn thương bầu trời không?

? Người hỏi: Dạ không, dù gió mạnh đến đâu, bầu trời vẫn không bị ảnh hưởng.

? Thầy Trong Suốt: Tốt lắm! Suy nghĩ và cảm xúc giống như gió. Chúng đến rồi đi, nhưng con không phải là chúng. Con chính là bầu trời —không gian bao la, nơi biết các suy nghĩ sinh diệt mà không hề bị tổn thương.

Nếu con thấy mình là bầu trời, con sẽ không còn sợ gió nữa. Nếu con thấy mình là không gian, con sẽ không còn sợ suy nghĩ nữa. Con có thấy sự khác biệt không?

? Người hỏi (suy nghĩ một lúc, rồi gật đầu chậm rãi): Dạ, con bắt đầu hiểu rồi. Cảm xúc có đến, nhưng con chỉ là cái biết chúng chứ không bị chúng làm hại.

? Thầy Trong Suốt (mỉm cười hài lòng): Đúng vậy! Cứ tiếp tục quan sát như vậy, con sẽ dần nhận ra sự tự do tuyệt đối giữa cuộc đời này.

? Người hỏi: Thầy ơi, giờ con cảm thấy nhẹ nhõm lắm!

? Thầy Trong Suốt: Haha, chúc mừng con! Từ nay, cứ sống như một không gian tự do giữa cuộc đời đầy gió bão. ?